Một chút cảm giác của thất vọng Một chút ray rứt của trông mong Xa hơn yêu thương là niềm đau giữ lại.
Dù (và) có lẽ bước chân đi về Và có những khoảnh khắc yên bình Khi ta buông tay mọi điều lo lắng.
Tạm biệt những nỗi cô đơn trong đêm chờ mong mỏi mòn Mà chẳng biết em đang vui say cùng ai Và quên hết đi những nỗi muộn phiền chất chứa lâu nay Vòng tay anh đâu đủ lớn để ôm em.
Tình vỡ tan vì ai... Anh mất đi bao nhiêu niềm hy vọng Những ngày qua anh chẳng nhận ra em là ai... Thật đâu đó ánh mắt đôi ta nhìn nhau bây giờ Thôi anh phải đi.