Và mùa đông đã đến bên thềm rơi tuyết trắng Từng bông tuyết lung linh vỡ tan như mối duyên đôi mình Xòe bàn tay anh cố giữ thế nhưng tuyết tan mất rồi Như em đã tan biến khỏi cuộc đời anh. Và tình anh vẫn thế muôn đời luôn ấm áp Dù em đã cho anh trái tim băng giá không thật lòng Lời ngày xưa em đã nói: chúng ta sẽ yêu suốt đời Vẫn quanh đây dẫu cho em quên mất rồi.
Một luồn gió rét mướt thoáng qua khiến anh co lại Như là ngày xưa em ôm chặt anh lúc gió đông đang về Nay gió đông lạnh câm không ai ôm chặt anh Anh phải làm, anh phải làm sao đây? [ĐK:] Thà rằng ngày đó người không hứa Thà rằng ngày đó người không nói Thà rằng ngày đó em đừng yêu anh có khi vậy mà vui Còn hơn em hứa yêu, còn hơn em nói thương Rồi vội vàng theo ai quên lời hứa xưa? Giờ thì lạnh giá từng đêm vắng Giờ thì nhiều lúc mình anh khóc Giờ thì người đã vui cùng ai kia, đã quên một tình yêu Mùa đông không có em, mùa đông thêm giá băng Mùa tuyết trắng phủ kín quanh ngôi nhà.