Có lẽ tôi dại khờ, có lẽ tôi lầm lỡ Ngốc nghếch như em là vừa đừng lập lại chuyện ngày xưa Khóc lóc anh cho là đùa, nước mắt cho anh là thừa Có lẽ thôi đợi chờ từng ngày dài lại nằm mơ Em mơ... em mơ...
Em không còn ngây thơ Em thôi mộng mơ thôi la cà cười đùa Và em không hay khóc nữa. Anh không còn như xưa Không như ngày nào mà em vẫn nghĩ đến Tính anh hay quên.
Từ nay em thôi ngốc nghếch với bao nhiêu suy tư muộn phiền Từ nay anh thôi không lại gần bên Người lạnh lùng như thế cớ sao ra đi nay lại về Đừng làm tim em vỡ tan.
[ĐK:] Rồi em sẽ quên đi, đợi chờ làm chi Thì tại ngày nào mình ngốc nghếch quá làm gì Rồi anh đã thôi cho ai lặp lại chuyện xưa Có lẽ nước mắt là thừa trong anh.
Và anh sẽ bơ vơ từng chiều nằm mơ Rồi ngày lại ngày mà cứ đứng mãi đợi chờ Và em sẽ vui lên khi chẳng còn kề bên Có lẽ mất hết từng ngày mãi mãi hôm nay về sau.