Giờ ta chẳng còn chi, mãi trắng tay mà thôi. Đầu bạc, răng long, phũ phàng. Tiền có kiếm như nước rồi cũng sẽ trôi hết. Tay không trắng tay lại về không. Đời phiêu lưu là thế không biết đâu ngày mai, nên giờ đây mới đắng cay. Ngồi trước tấm gương sáng rọi vào đó mới thấy thân xác hoang tàn không nhận ra.
Ta mang bao tội lỗi nên thân ta giờ đây, kiếp sống không nhà, không người thân. Ta mang bao tôi lỗi, người ơi ta đâu còn chi xin hãy tránh xa kiếp đỏ đen.