Đôi khi, lòng muốn nói cho riêng anh những âm thầm em mang. Từ tận sâu trái tim đang mơ màng. Mọi lời lúc đó anh cho em mãi như còn. Thế nhưng từ phía em chưa một câu đáp lời. Nhành hoa kia đang hé sắc hương trong lần đầu biết yêu. Trời xanh về ôm những giấc mơ ban từng ánh nắng. Và em - nhành hoa mới đến trong anh còn như ngây dại. Vừa để em thấy buồn. Lần đầu tiên em như bay giữa những sắc hồng của muôn đóa hoa. Dịu dàng mang tên anh trong nỗi nhớ nhung trải khắp những con đường. Bao ngại ngùng vẫn còn, vẫn chưa thể thành câu. Yêu anh nhiều hơn chính em. Rồi ngày mai khi muôn tia nắng lấp lánh tràn về nơi mái hiên. Được nhìn anh đang mong em tới bên anh để nói phút ban đầu. Nhưng ngại ngùng vẫn còn đến bao giờ mới hết , sẽ nói được câu, bấy lâu. Muốn nói cùng anh...