Tỉnh giấc trong chiêm bao...ôi giấc mơ ngọt ngào. 1 nụ cười ấm áp của người mà tôi đã lỡ yêu. Giật mình rồi thức giấc, tôi mang thêm xót xa, thêm 1 lần nữa những ưu phiền xoáy vô trong tim mình, nhiều khi mong quên đi, thế nhưng nào ích gì. Vội vàng 1 ánh mắt cớ sao chẳng phút giây nguôi ngoai. Rồi từng ngày cứ thế, tôi mang thêm nhớ nhung, nỗi buồn nào chẳng nguôi ngoai, nhưng đến bao giờ Vì khi em vô tâm... là khi tôi khóc thầm, tình tôi trong lặng câm yêu em dù biết đó là sai lầm, rồi yêu vẫn cứ yêu. Và chua xót cứ nhiều, lửa cô đơn đốt thiêu lòng tôi khi em không hiểu, vì em đang vô tâm..... Chìm trong muôn suy tư, lặng lẽ đến thở dài, làm gì để hết nhớ , hết mong và sống khác hơn. Người từng làm tôi vui, khi đem những hi vọng nhưng chính người làm chết tim tôi, dang tay dập tắt tất cả bằng 1 niềm đau bất ngờ. Vì khi em vô tâm... là khi tôi khóc thầm, tình tôi trong lặng câm yêu em dù biết đó là sai lầm, rồi yêu vẫn cứ yêu. Và chua xót cứ nhiều, lửa cô đơn đốt thiêu lòng tôi khi em không hiểu, vì em đang vô tâm..... cho tôi quên đi 1 người, cho tôi quên đi nụ cười, quên luôn ánh mắt, khiến tôi tưởng đã có em rất lâu. Cho tôi thôi những mong chờ, thôi yêu đương sống hững hờ, thôi rơi nước mắt vì một người trong u tối.