Tựa như vẫn còn đâu đây một chút nắng Tựa như vẫn còn đâu đây một chút mưa Có lẽ cũng đã muộn rồi, để thấy cầu vồng, Để miên man theo những bước chân xa...
Dường như đó một hình dung còn vương vấn, Dường như đó một ánh mắt ai u sầu Những phút đắm đuối nay còn đâu, vẫn in thật sâu Trong nơi thâm tâm như ban đầu..
Một mình anh lang thang về phía cuối trời Một mình anh với giấc mơ ngày xưa.. Có khi nào, bầu trời lại sáng trong bên nơi Ấm áp những góc phố lá rụng rơi...
[ĐK:] Cố níu kéo chút nắng sưởi ấm trong gió, chút mưa vẫn nơi đó cầu vồng sao không mang ai kia đến nơi đây. Chiều hoàng hôn buông nhạt nhoà, nhưng người nào đâu hay, rằng con tim anh mãi mãi luôn chờ mong. Dẫu mưa đã xa nắng đã biết như thế, vẫn không muốn như thế, màn đêm buông rơi một mình trong bóng tối. Lạnh lùng đôi vai nhạt nhoà từ đây, biết người đã nào hay, em ra đi mang theo một chút nắng một chút mưa.