Từ lần đầu gặp em, anh đã yêu em r. Từ khuôn mặt lạnh lùng nhưng rất đỗi xinh tươi. Thấp thoáng bên bờ môi trái tim mọng đỏ, nhưg lại gần em thật là khó vì e chẳg mỉm cuời. Người yêu ơi, anh muốn tới bên em, và xin e 1 cơ hội, anh như kẻ phạm tội, như là người có lỗi khi đứng trước mặt em, và thỏ thẻ 1 đôi lời ... nhưng ôi thôi... nhưng ôi thôi... em lẳng lặng quay đi, em chẳng nói 1 câu gì. Trước khi đến gặp e, anh chuẩn bị thật là kĩ : từ chiếc áo Tommy đến đôi giầy Gucci. Nhưng tất cả là sao e chẳg thèm để ý. Anh vò đầu, a bứt tóc, buồn phiền và suy nghĩ, phải có đc cách nào để chiếm trái tim em, a mời e đi ăn kem r quà cáp đi kèm, nhưg có lẽ là chưa đủ, fải cố gắng nhiều thêm. Rồi 1 chiều hồ Tây, HN mưa bay bay, từg hàng liễu lay lay rug nhẹ trên đôi vai gầy, trog chốc lát anh chợt nhận thấy 1 t/y đag dâng đầy, và cảm xúc thật ngất ngây, anh biết làm chi đây, a nâg nhẹ đôi bàn tay, ôi con tim a run rẩy, và tai a như hụt đi, chiều nay e đc nghỉ, mình đi chơi 1 tí, như rơi vào mộg mị anh sug sướng mê li. Quên đi, quên đi hết muộn phiền a hp như tiên, đắm chìm đến miền cực lạc. Trong chốc lát, con tim anh như âm vang, chứa chan lời hát. Ạnh biết rằng mình đã sai, e là người con gái k giốg bất kì ai, k lợi danh, k tiền tài, e chẳng cần đẹp trai, điều e thực sự cần là 1 t/y mãi mãi. Khiến trao về e như những vì sao đêm, thắp sáng lên niềm tin, a sẽ cho e xem, Và ôi thôi, dòg thời gian vẫn cứ thế lặg trôi, tạo hoá trêu ngươi cuốn anh đi xa người, trước mặt a và e là nhữg biển chưa phôi, ta fải xa nhau thôi, nhữg fút giây bên nhau a thấy sao thật ngắn ngủi...ơi ôg trời, hỡi ôg trời, cớ sao ôg lại chia đôi, bắt tôi fải xa rời vòg tay, vòg tay thân yêu ấy như gió bụi bay bay. Và h đây, và h đây chỉ còn 1 mình anh ngồi thu mình bên căn gác lạnh, anh u sầu và bối rối đứg ngoài hiên vắg lặg, chỉ có tiếg mưa rơi. Anh muốn thấy, anh muốn nhìn, anh muốn đc ôm e trog tay, trao cho e nụ hôn đắm say. A biết làm sao đây, a sẽ k ngã gục, và sẽ luôn nhớ nhug, rồi chờ đến 1