Từ lúc biết em hờ hững, biết em bây giờ không còn như xưa Từ khi biết em đã khác, là trái tim anh ngàn lần tan nát Tình yêu bao lâu chợt mất, như lâu đài cát sóng cuốn xô đi Anh biết giờ có nói chi, cũng là vô nghĩa khi em muốn ra đi.
Vòng tay lớn mấy thì cũng chẳng thể ôm trọn tim người hết yêu Bàn tay có to cũng chẳng thể nắm tay khi người đã muốn buông Vì anh yêu em nhiều lắm, bao nhiêu lần đã cố giữ tay em Nhưng giờ đây anh nhận ra, giữa hai chúng ta đã quá xa lạ.
[ĐK:] Em hãy cứ ra đi vô tình, cứ để cho anh ở đây một mình Anh chỉ biết trách bản thân rằng, sao yêu em mà không giữ được em Có lẽ đó là do số phận, nên đường tình duyên anh cứ lận đận Đang yêu nhau mà phải mất nhau, anh đau lòng lắm em có biết không?
Ai cũng có trong tim nỗi buồn, nỗi buồn của anh mang tên một người Ai cũng có những lúc không vui, anh không vui là khi chẳng còn em Nếu phía trước vui hơn chốn này, anh sẽ để cho em bước ra đi Ở nơi đây anh sẽ buồn lắm, nhưng phải cố thôi, ai không có nỗi buồn?