[Ver1:] Tại sao em phải tự đánh mất, những giọt nước mắt trên bờ mi Tự giam mình trong một góc tối khuất Rồi lại lạc theo những suy nghĩ ngây dại tìm lại những thứ đã mất để làm gì Thế giới ấy cũng đâu có thật Cho nên em đừng cố tìm đến khi những lúc mộng mị Hãy nhớ đến cái lúc hạnh phúc sao lại Phải tự phải cố phải làm tâm hồn bị dằn vặt thương đau Mai trời vẫn sáng hãy gạt bỏ hết và ném mọi thứ đó ra ngoài cửa sổ Đừng làm mọi người phải lo và khóc xin em hãy cố và sống vì họ Những lúc bế tắc hãy cho phép tâm hồn được xả giữa khói và nắng Hoặc ngồi vẽ lên những mơ ước của em đó Trên những đám mây xa vẫn đang lẳng lặng trôi Em nghĩ là mây đi theo gió hay về với bầu trời Em khóc thì làm sao những giọt nước mắt Đó có thể làm phai nhòa những vệt đen đó trong cuộc đời Đôi chân anh có thể không tự bước được đến đâu đó nhưng Không bao giờ đôi chân anh phải dừng bước lại nguyên một chỗ đứng Trước mắt không hề có chỗ cho một điểm dừng nào nghỉ mệt Đằng sau cũng chẳng có một cái bờ vực nào đe dọa hết.
[Mel:] Bàn tay em run run ôm lấy Yêu thương kề bên nhưng sao em không thấy Thế gian là đây Là nơi mà đêm không khác với ngày?
Mặt trời lên không cho hơi ấm Chỉ đem ngày mai nhưng em không tin lắm Vì em còn chìm đắm giấc mơ xa xôi Còn hiện thực đã xa quá rồi.
[Ver2:] Đêm đã về sao trong phòng vẫn còn đèn sáng rực Tiếng nhạc này đâu có thể, át nổi tiếng mưa rào Có hy vọng nào thay thế được cho chiếc đồng hồ nào đặt báo thức Đủ để cho em tỉnh giấc để đón ngày mới theo một cách hưng phấn Em có thể trách vì bị chính cái gia đình mình ghẻ lạnh Tự mình lảng tránh khi xung quanh cũng đâu có ai để bộc bạch Rồi em tin vào cái thứ tình cảm tìm đến đúng lúc ấy Có đáng để em đánh mất đi bầu trời xanh, sao em nỡ đành Nó khoe với em rằng tụi nó luôn có nhữn