Tại sao luôn có những khoảng trống trong bài hát của anh Khi không có 1 nụ cười và anh không biết làm cách nào để có thể vui cười trở lại Để có thể dũng cảm nói chuyện lại với em Và có lẽ lúc mình xa nhau Mọi thứ đã thay đổi Và anh ko biết làm cách nào để bắt nhịp với cách mà em quên anh Khi 1 câu trả lời cũng không có ... vì em vẫn vậy ... vẫn chỉ là những sự im lặng từ nơi em Còn muốn nói gì không em Hay không thể Giờ nên hiểu sao đây em Khi mình còn gần kề Ai sẽ nói trước Ai sẽ im lặng Ai sẽ nhường bước Hay phải chúng ta hiểu rằng Mọi thứ đã vượt quá xa bên ngoài tầm kiểm soát Anh hoặc em có lẽ nên dứt khoát Mình không nên làm tổn thương thêm nhau đâu Không nên 1 lần nữa chạm vào những nỗi đau Hãy cứ để màn đêm trôi qua nhanh như vậy Để cho bong tối đi ngang qua nơi này Dù chỉ còn nghe thấy nhau qua từng nhịp thở Dù chỉ còn hiểu nhau ngang qua từng nỗi nhớ Chạm vào nhau tận sâu, tan vào trong hư vô Dù chỉ để biết (rằng) dẫu có cố gắng hàn gắn lại những gì đã đổ vỡ và dẫu có đi lại qua những lỗi lầm đó Thì đoạn kết vẫn sẽ chỉ dang dở 1 câu chuyện buồn với 1 kết thúc mở
Hook:
Nơi nào khi buông tay ? Nơi nào chùn bước chân ? Nơi nào hơi ấm kia sẽ vĩnh viễn không rời xa Nơi nào ... cho 2 ta .... ? Mỗi lúc thấy nhớ đên nhau nơi góc phố ánh sáng chiếu nhạt mầu ngày cuối đông từng cơn gió lạnh tìm quên 1 giấc mơ
Xa mặt - cách lòng - trật nhịp khoảng cách giữa trái tim đến trái tim không thể nào đuổi kịp A và em như 2 đường thẳng song song Không 1 tia hy vọng chút cảm xúc lắng đọng Những suy nghĩ viển vông Lụi tàn giữa đêm đông Làn khói nào ru nhẹ nơi cõi lòng Chỉ còn anh nghĩ về em với những hình ảnh đẹp nhất Giữ cho riêng mình những thứ được và mất Im lặng khi thời gian trôi hững hờ Im lặng khép mình bên những vần thơ Im lặng bên 1 bài hát dang dở Để 1 ngày tình cờ Giữa dòng người tấp nập Thấy nhau nơi góc phố Ta có bước l̐