Tình cờ mình thấy nhau trên con đường Người mà em nhớ thương từ lâu lắm Giờ tim em chẳng biết phải nên vui hay nên buồn Vì ngày xưa anh đã bỏ em mà đi.
Ngồi bên anh chẳng biết phải nói gì Dù lòng em có bao điều muốn nói Từ ngày anh bỏ đi lòng em đau đến điên dại Những lúc này em chẳng biết phải làm sao.
[ĐK:] Phải cười lên để anh thấy em đã quên anh rồi Dù bao đêm mình em khóc, nước mắt rơi cũng vì anh
Phải cười lên để anh thấy em đang vui trong lòng Làm sao biết em đau đến thế nào. (Người đâu hay biết mình em vẫn đau.)
Buồn hay vui dẫu sao cũng không thay đổi được gì Vài giây nữa là anh sẽ đứng lên đi xa thật xa Buồn hay vui dẫu sao cũng không thể giữ anh lại Anh đi rồi em vẫn cứ ngồi chờ anh.
* Đây là lần cuối cùng mình viết những điều này Nhưng mình biết rằng anh ấy đã ra đi mãi mãi.