Lại một đêm dài vắng em, vẫn nơi ô cửa lúc xưa. Vẫn nơi em thường hay ngồi cạnh anh ngắm mưa. Giờ nơi đây chỉ có anh, cùng với nỗi nhớ hiu quạnh, lắng nghe kỷ niệm rơi theo mưa buồn. Phải chi anh là áng mây, mãi bay theo ngọn gió đêm, đến nơi bình yên nào đang có hình bóng của em. Phải chi anh lại thấy em, dù anh có hóa tan thành, giọt nước mưa rơi qua bàn tay em mãi…
(DK) Giọt nhớ thương rơi theo từng giọt mưa có rớt trên vai người có thấy nụ cười ai đó mang nỗi ưu tư nào không. Có lẽ anh đã chỉ đành mộng mơ chạy theo mưa đến bên em, dẫu chỉ là một giấc mơ níu kéo ngày xưa phải chi em đang nhìn mưa bay nhớ đến anh nơi này. Nếu em vẫn còn mong nhớ thì sao ta phải chia tay, có lẽ anh chỉ là cơn mưa nhẹ bay qua ướt vai em để hôm nay người mãi quên cơn mưa là anh.