Chợt tỉnh giấc trống vắng trong lòng, trống vắng giữa căn phòng Phải chăng thiếu em đời lạc lõng? Cuộc tình đó mới chỉ hôm qua Bỗng chốc đã phai nhòa Người ra đi ân tình cũng xa.
Rồi từng ngày mong em về đây Về lại cùng yêu thương nồng say Rồi từng ngày trong vô vọng Biết yêu thương theo em bay xa tầm tay.
Phải làm gì khi không còn em? Phải làm gì cho tim này không còn đau nhói thêm, người ơi? (Phải làm sao đây để vơi nỗi đau, người hỡi?)
[ĐK:] Anh sẽ mãi mãi lặng thầm, khi bóng dáng ấy đã xa xăm Anh sẽ mãi mãi lặng thầm, đừng mong chờ chi tình yêu giờ xa lắm Có nỗi nhớ chẳng nói thành lời Có nỗi nhớ sẽ mãi không vơi Người ra đi bỏ lại nỗi đau rã rời.