Nắng đã lên xua tan bóng đêm Mình tôi đứng giữa trời, vẫn cất lời Hát giữa mù khơi Chiếc bóng tôi chênh vênh đã lâu Lục từng ký ức nhàu, đã úa màu Hôm nay như mới Những dấu chân rong chơi thảnh thơi Dù người có đến vội, có kết tội Tôi vẫn là tôi! Những hố sâu vẫn xô kéo nhau Tôi chạy thoát bóng người, cất tiếng cười