Đố ai đếm được những vì sao trên cao, bao lần tôi lao đao khóc cho một người Người ta lí nhí rằng tôi mất trí.. ừ thì có sao đâu lúc em xa rời là tôi mất trí.. thật rồi. Đố.. đố ai đếm được trên trời bao nhiêu chim, bao lần tôi đau tim trên đường chết ngồi Người ta ra đi bỏ tôi mất trí, ừ thì cứ đi đi chớ quay lại nhìn một thằng mất trí.. giữa đời
Chỉ như một gã tật nguyền nhìn đời trôi qua tay, không thể giữ cho mình trái tim yên bình Ngày là đêm, sông là núi cao.. tôi ngồi đếm sao trời đếm lá rơi rụng tơi bời.. Nhìn bầu trời nắng điên cuồng tưởng là đang đêm đen, mang đèn thắp giữa trời vẫn ko sáng ngời Đen là trắng, đêm mà nắng lên.. thôi thà mất trí thế này. Đời mà tỉnh táo, thấy đâu nào có vui.
Đố ai đếm được những hạt mưa đang rơi, bao lần tôi chơi vơi xác thân rã rời Người ta vô ý làm tôi mất trí, ừ thì có sao đâu quá đau mất rồi.. thà tôi mất trí giữa đời Đố ai biết được, sau này tôi đi đâu nếu lìa xa nhân gian đớn đau bẽ bàng Làm sao ai biết, chỉ mình tôi biết vì từ lúc em đi với tôi là hết đời.. thà tôi mất trí giữa đời