Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng Đánh rơi buổi chiều thơm ngát Làn môi ơi đừng quá run run Lỡ tia nắng hồng tan mất.
Xin âu lo không về qua đây Xin thương yêu dâng thành mê say Xin cho ta nhìn ngắm lung linh Từ đáy đôi mắt... rất trong.
Bàn tay em là cánh sen thơm Ướp trong vòng đêm mái tóc Nụ thanh xuân còn ấp e nơi Nét xinh áo lụa thơ ngây.
Xin trăm năm em về tinh khôi Đôi tay ta dang rộng hân hoan Xin cho ta một khắc reo ca Vui cùng em.
Vì biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi Biết đâu có đôi lúc con tim nghẹn lời Biết đâu có đôi lúc ta quên chờ đợi Kề bên nhau quên một chiếc hôn. Biết đâu sớm mai nắng nghe phơi cuộc tình Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành Và xin cất lấy trái tim này... nhớ nhung... phút giây.
Vì biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời Biết đâu gió tha thiết mang em về trời Biết đâu bỗng em thấy tim ta chật chội Và em tan đi cùng ánh sương... Biết đâu bỗng em thấy đôi chân mỏi mệt Biết đâu bỗng em thấy sông Thương cạn kiệt Biết đâu bỗng mưa nắng gieo tim buồn phiền Và em sẽ cất cánh tung trời... hóa thân... giấc mơ.
Và em sẽ cất cánh phương nào... thênh thang... đi mãi