...Điều gì sẽ đến khi em khép cánh cửa kia...những ánh sáng lẻ loi đang lụi tàn... Cảm nhận những tiếng gió kia đang réo rắt từ màn đêm với những nụ cười mình thật gần... Mỗi khi ta cố tránh mặt nhau.. bóng tối bên anh theo thời gian như con dao mang vết cắt.. Cứa những vết thương kia sâu thêm trong lòng anh và từng ngày qua chốc lát bất giác vô tình đau nhói... .....Màn đêm vắng... và từng chén đắng... ..Luôn nghĩ về... Anh không thể quên quên đi em tự hỏi rằng sao 2 ta vẫn cố tạo khoảng cách cho nhau trong khi 2 ta vẫn... Oh no...Ù wớ ..u wơ ..ù wơ...
Rồi tiếp những lần sau cuối khi bao yêu thương như tan biến... Ngày bên nhau đắm say không rời.. những tiếng yêu trên bờ môi... 1 lần bóng tối đã khiến nước mắt lại tuôn rơi khi anh nhớ em... Giận lòg anh sẽ.. không buồn.. ...Không sầu... trước những đớn đau.... ...Cầu mong em yên vui 1 nơi xa... ...Buông nhẹ giọt sương trên đôi tay để cơn mơ qua... ...Lạc lối sống giữa ký ức của 2 ta...
--LK-- ..Anh có phải là 1 cái bóng tồn tại trong góc khuất..nơi ánh sáng em đi qua không?? Dẫu biết rằng: Rượu thường làm cho con người ta cảm thấy quên được một số thứ khi người ta mất thăng bằng... Nhưng nó đâu giúp cho ta lấy lại...cảm giác mạnh mẽ có chăng..cũng chỉ là trong phút chốc... Liệu rằng khi những thứ trên tay em rơi xuống... Em có chợt nhận ra em nên trân trọng những đồ vật nhỏ nhất... Những tưởng nó không còn có giá trị... Khi anh không còn cảm thấy được đâu là ranh giới để bướp tiếp hay quay đầu lại.. Cũng bởi vì..dường như không còn nghị lực để đứng lên mỗi khi ..suy nghĩ trong đầu ẩn hiện những hình ảnh về em... Cảm giác như mình là 1 con tàu đâm vào mỏm đá khi mất lái..1 cẩm giác sợ hãi..khi đối mặt với đường cùng.. Cố gắng làm mọi thứ để vượt qua... Nhưng dư