Có nước mắt đã thôi không rơi nữa, Có những vết đau rồi cũng đã lành, Mình phải xa nhau tìm cuộc sống riêng dù anh biết.... Anh cũng phải lớn lên thôi.... Nhưng anh vẫn luôn tương tư về ngày đầu mới biết yêu cùng một chút giận hờn... Và ngày cuối lúc em khóc trên đôi vai anh rồi bỏ đi.... Anh đưa tay giữ lấy những nắm tro tàn em bỏ lại phía Mặt Trời Có lẽ em đang ở nơi.......
Cuz she never know... Vì cuộc sống luôn thay màu... Nhưng đâu ai biết sẽ có một ngày mọi cảm xúc từ trái tim em vụt tắt.... Ai đã mang mang đi hết rung động trong em giờ đã biến tan ( Nhưng sao đây khi em không thể yêu ai ? ) Cuz nobody know Mình lùi lại một bước để em đi.... Nhưng em đâu biết đã có một người cùng vòng tay ghi chắc em hơn bao giờ hết....... Ai đã buông khi cơn bão sau cùng đến vội vàng cuốn đi ( So sorry khi em không thể yêu ai )