Tối ấy sau khi tan ca anh lang thang tìm 1 vài làn gió trời, muốn xóa đi những lo toan mệt nhoài ngày dài rồì chợt bỗng nhiên anh thấy 1 bóng hình quen, nhìn kỹ thì đó là em. Thắc mắc quá, lúc nãy anh phone cho em kêu đi chơi không em bảo em ốm, thế quái nào em nơi đây bên ai cười đùa nhiệt tình và rồi chẳng ngại ngùng vòng tay ôm, ơ kìa…lại còn hôn!! -_- Lặng người trong phút giây tái tê, anh không tin nổi vào mắt mình. Vậy là chính em đó sao, người mà anh yêu nhiều..? ĐK: Vốn dĩ những lời em nói chưa bao giờ là thật mà bao nhiêu lâu em giỏi gian dối nên anh tin nhiều lần. Rồi ai đâu hay khi riêng anh vẫn cứ đang yêu dại khờ, thì em đã quen thêm mấy gã trai nhưng tỉnh bơ. Vốn dĩ sẽ dành tất cả yêu em trọn 1 đời rồi hôm nay anh đã kịp nhận ra em không phải là người mà trong thâm tâm bao lâu anh nghĩ cũng yêu anh chân thành, đắng cay nhưng cho anh biết trái tim em thế nào, thật may cho anh. (thật đau cho anh)
Bỗng nhớ lúc ấy khi quen em anh nghe được vài điều không mấy hay, có những lí do anh nên xa em khi trông ngây thơ nhưng là giả vờ như lời mấy thằng bạn thân nhưng anh đâu có tin. Suốt mấy tháng anh như trên mây khi đi bên em nhìn đời đâu cũng xanh, chưa khi nao anh vui như thế ngỡ rằng có em sẽ thôi những ngày cô đơn. Nào ngờ được sau lưng anh, em chẳng giống như em vẫn nói ooh… Thật đau cho anh, thật đau cho anh. Anh đã tin em bao nhiêu lâu, Anh đã yêu em quá đậm sâu. Chẳng biết bây giờ phải làm sao…